Sát Phi, Rất Dũng Cảm - Sưu tầm

Chương 21: Tiếp xúc


Hơi thở nguy hiểm ấp tới mặt, Phong Thiên Hoa đảo mắt nhìn xuống con ngựa dưới thân.

Chỉ thấy bên trong đôi mắt đen thui ẩn ẩn màu đỏ, không cam chịu, bất an cùng nôn nóng. Phong Thiên Hoa hai chân đột nhiên dùng sức thúc vào bụng ngựa...

Cùng lúc đó có tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.

Khóe môi hơi nhếch, mắt phượng dò xét nhìn Từ Uyển Nhu, Phong Thiên Hoa cười nhẹ với nàng...

Từ Uyển Nhu dấu diếm sự tàn nhẫn trong mắt, đột nhiên sửng sốt, dự cảm không tốt trong nháy mắt ập tới.

Chỉ thấy bụi đất bay lên, Phong Thiên Hoa thản nhiên rút ra chủy thủ bên hông, bàn tay trắng nõn giơ cao, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua chút ý cười, chủy thủ thẳng tắp đâm vào sau gáy của ngựa điên.

Con ngựa này đã điên rồi, nếu như không giết đi, để nó làm hại dân chúng, hậu quả tuyệt đối không gánh được.

Chủy thủ xuyên qua cổ ngựa thật sâu, máu tươi tràn ra, con ngựa thậm chí còn không kịp hí vang ột tiếng...

Ầm ầm ngã xuống!

Phía dưới thân đã không còn gì đỡ, Phong Thiên Hoa không nhanh không chậm bay vút lên không trung rồi tiếp đất trước mặt Hạ Hầu Uyên.

Lập tức mặt phượng nhíu lại, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp dây cương vào tay, đồng thời cũng đem quyền khống chế nắm giữ.

Tất cả những gì vừa phát sinh qua, ngựa nổi điên, giết ngựa, cướp ngựa, ba động tác đều liền mạch lưu loát.

Không có một chút kinh ngạc, ý cười xẹt qua đáy mắt, Hạ Hầu Uyên không chút chau mày đem dây cương trong tay Phong Thiên Hoa đoạt lại: “Phong cô nương đoạt Truy Phong của bổn vương, chẳng lẽ ngay cả con ngựa này cũng nhìn trúng?”

Phong Thiên Hoa vừa mới nghiêng thân mình sang một bên, cương ngựa đã rơi vào trong tay Hạ Hầu Uyên.

Không lùi mà còn tiến tới, nàng dùng một tư thế mềm dẻo cong chân trái, đem chân trái của Hạ Hầu Uyên cuốn lấy, lập tức dùng sức lôi kéo...

Hạ Hầu Uyên chịu lực, cơ thể hơi nghiêng, đồng thời ở phía trước Phong Thiên Hoa lại rút chủy thủ tỏ vẻ muốn đâm vào lòng bàn tay của hắn, ngay lập tức Hạ Hầu Uyên ánh mắt chợt lóe, đem tay đưa qua một bên...

Trong nháy mắt dây cương lại bị Phong Thiên Hoa thuận lợi đoạt đi: “Vương gia hiểu lầm, Thiên Hoa chỉ là muốn mượn tạm mà thôi!”

Hạ Hầu Uyên khóe môi khẽ cong một đường quỷ dị, một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt, bỗng nhiên cúi người, không hề ngần ngại đem tay trái ôm láy cái eo nhỏ của nữ tử ngồi trước: “Thật không? Nhưng bổn vương rất keo kiệt!”

Cơ thể hai người gắt gao dựa vào nhau!

Phong Thiên Hoa ngẩn ra, ấm áp bên hông cùng nhiệt độ ở lưng nhanh chóng truyền khắp người. Nàng mặc dù ở hắc đạo lăn lộn mười mấy năm, huyết tanh mưa gió cũng đã từng trải qua nhưng lại chưa từng cùng nam nhân tứ chi tiếp xúc, trước kia đều là va chạm theo kiểu ngươi chết ta sống mà đánh tới...

Phong Thiên Hoa đột nhiên tức giận. Dám chiếm tiện nghi của ta, con ngựa kia chính là vết xe đổ của ngươi!

Cáu giận bên trong tất cả đều hóa thành quyền thước...

Bỗng nhiên ở bên tai vang lên giọng nói trầm ấm: “Phong cô nương, đã đến nơi!

Phong Thiên Hoa sửng sốt. Lúc này nàng mới phát hiện ngựa dưới thân đã từ từ dừng lại, hai bên đường. mấy trăm người đang nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ, bên trong mắt là hàng trăm sắc thái, phấn khích vô cùng!

Hừ lạnh một cái, Phong Thiên Hoa xoay người xuống ngựa, không thèm nhìn Hạ Hầu Uyên đã đi vào trong trại.

Phía sau, Hạ Hầu Uyên nhìn bóng lưng nàng khẽ cười ột tiếng, lập tức ra lệnh nói: “Đi mời thú y tới đây, điều tra xem con ngựa kia vì sao nổi điên.”

Ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn quanh rồi dừng lại trên người Từ Uyển Nhu, thanh lãnh nói làm Từ Uyển Nhu trong nháy mắt run rẩy không thôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!

Hạ Hầu Tử nhìn ra manh mối, đôi mắt chớp chớp đầy hưng phấn, nhảy đến trước mặt Phong Thiên Hoa, lôi kéo nàng rồi tỏ vẻ thần bí nói: “Này, nữ nhân kia rõ ràng động tay động chân vào ngựa của ngươi, ngươi không tính toán vậy mọi chuyện coi như hết!”

Phong Thiên Hoa nhàm chán vô nghĩa, liếc hắn một cái, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Ta vì sao không thể buông tha nàng? Cô nương tốt như vậy, nên để lại!”

Đúng vậy, nên để lại, vì Hạ Hầu Uyên mà để lại!

Khóe môi khẽ cười không sợ thiên hạ không loạn, Phong Thiên Hoa đã nhìn đến trước mắt cảnh tượng Từ Uyển Như đòi sống đòi chết quấn quýt lấy Hạ Hầu Uyên.

Ừ, nhất định rất thú vị...

“A?” Há miệng kêu một tiếng, Hạ Hầu Tử như đang lọt vào sương mù. Cô nương này ngay cả công chúa đều dám đánh vậy mà lúc này lại thương tiếc Từ Uyển Nhu?

Ngẩng đầu nhìn trời, Cửu hoàng tử của Đại Chu tinh thần bắt đầu trở nên hoảng hốt.

“Chủ tử, con ngựa kia bị hạ số lượng lớn mê tình tán cho nên sinh ra ảo giác, phát điên!” Lỗ Thầm cúi đầu, ánh mắt khẽ liếc qua Từ Uyển Nhu. Trong mắt là chán ghét, cũng là thương hại!

Hạ Hầu Uyển khoanh tay, đôi mắt nhíu lại nhìn về phía Từ Uyển Nhu...

“Vương gia, chuyện này không liên quan đến Uyển Nhu, Uyển Nhu một chút cũng không biết gì cả!” Chỉ một cái liếc mắt Từ Uyển Nhu đã sợ hãi đến nhũn cả chân, quỳ xuống.

"Người tới, đem nàng mang về Hình bộ." Hạ Hầu Uyên dứt khoát xoay người, nhìn cũng không thèm nhìn nàng đến một cái.

"Vương gia... Chuyện này thật sự không liên quan đến Uyển Nhu, cầu vương gia tra rõ!" Từ Uyển Nhu thế nào cũng không ngờ tới Hạ Hầu Uyên sẽ tuyệt tình như vậy, không chút thương tiếc đem nàng đưa đến Hình bộ.

Vẻn vẹn ba năm, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết tâm nàng vững như bàn thạch mà yêu hắn, không oán tiếc không hối hận. Vậy mà tâm của nàng cũng không đổi lấy được một cái nhìn của hắn.

Mà Phong Thiên Hoa kia lại dễ dàng như thế được hắn ưu ái.

Hận ý ngập trời, Từ Uyển Nhu cắn môi, cúi đầu, bộ dáng như sắp khóc…

Lỗ Thầm lĩnh mệnh, ra lệnh cho hộ vệ phía sau đem Từ Uyển Nhu áp giải đến Hình bộ.

Hạ Hầu Dật vẫn luôn luôn lẳng lặng đứng ở một bên, khi thấy ngựa của Phong Thiên Hoa bị thương, trong lòng hắn cả kinh nhìn một màn làm tim hắn rung động.

Bạch y nữ tử, tóc đen bay lên, bàn tay trắng nõn cầm lấy chủy thủ lấp lánh ánh sáng lạnh đâm vào gáy ngựa. Một khắc kia trong mắt nàng sự trầm ổn ngàn địch không thể thay đổi, là nhiều lần trải qua tang thương mà hiểu rõ hết thảy…

Ánh mắt như vậy chợt rơi vào lòng hắn, như tầng tầng gợn sóng bị kích thích mà nổi lên, trái tim tự giác loạn nhịp.

Bỗng dưng ngẩn ra, Hạ Hầu Dật tiến lên một bước ngăn lại thị vệ, đồng thời nói với Hạ Hầu Uyên: “Vương thúc, việc này chỉ sợ có hiểu lầm. Không bằng chúng ta đợi sự tình tra rõ rồi lại kết luận thì thế nào?”

Từ Uyển Nhu là cháu gái của Thanh Mục Hầu, không thể tùy ý xử trí!

Hạ Hầu Uyên đôi mắt khẽ nhíu lại, một cỗ lãnh ý thấu xương tràn ra, cường thế nói: “Tra rõ? Tốt! Trước đem nàng đưa vào Hình bộ sau đó sẽ có cử người tra rõ việc này.”

Hạ Hầu Dật bất đắc dĩ thở dài. Tính cách của vương thúc hắn biết, một khi vương thúc đã quyết định sự tình thì không gì có thể thay đổi.

Buồn rầu bên trong, Hạ Hầu Dật ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Phong Thiên Hoa, hơi xin lỗi nói: “Phong cô nương đã phải sợ hãi một phen rồi.”

Phong Thiên Hoa nhíu mày, chờ câu dưới của hắn.

Hạ Hầu Dật khóe miệng dật dật, nhìn Phong Thiên Hoa im lặng, đáy mắt đầy khinh thường, hắn nhất thời cảm thấy thất vọng, chỉ là lời đã nói ra miệng cũng chỉ có thể kiên trì mà nói hết: “Phong cô nương đã không có bị thương, Từ cô nương cũng không đáng chết, không bằng…”

Từ Uyển Nhu sắc mặt trắng nhợt, một cỗ khuất nhục nảy lên trong lòng, làm cho nàng lung lay sắp đổ!

Phong Thiên Hoa tỏ vẻ lười nhác giống như chuyện này không liên quan đến mình, nói: “A… Ta không có ý kiến, chính là đáng tiếc cho một con ngựa tốt…”

Phong Thiên Hoa tin tưởng, so với giết nàng thì việc Hạ Hầu Uyên lạnh lùng không thèm nhìn nàng còn tàn khốc hơn gấp vạn lần!

Hạ Hầu Uyên ngẩn ra, giờ phút này đã nhìn rõ tâm địa bất lương của Phong Thiên Hoa. Cái cô nương này, đáng đánh đòn!

"Người tới, đem ngựa đưa đến Hình bộ. Ngày mai, bổn vương tự mình tới gặp Thanh Mục Hầu hỏi rõ ràng!"

Hạ Hầu Uyên nói xong lạnh lùng đi tới trước mặt Phong Thiên Hoa, cúi xuống nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa ý cười không dễ phát hiện: “Phong cô nương, trận đấy này thắng bại bất phân, bổn vương chờ lần đấu sau của chúng ta!”

Phong Thiên Hoa khẽ chuyển mắt, nhún vai nói: "Ta cũng vậy!"

Hạ Hầu Dật thấy Hạ Hầu Uyên thế nhưng đồng ý thả Từ Uyển Nhu, không khỏi âm thầm thở ra một cái: “Cũng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi…”

Hạ Hầu Tử bĩu môi, không thú vị nói: "Quên đi, vẫn là đi Tử Phong các ăn cơm trưa đi, bổn hoàng tử đói bụng!"